Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 1 : Hầu tử bị tê
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 11:50 18-05-2025
.
"Núi đẹp!"
Nơi này non xanh nước biếc, tùng bách vươn mình, đá núi kỳ vĩ lại thêm suối reo mây phủ chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh. Vượn hót chim ca, rừng trúc xanh ngát, đúng là nơi lánh xa hồng trần.
Phương Trường vừa đặt chân lên lưng chừng núi, phóng tầm mắt về phía vùng đất linh tú phía xa, đôi mắt bỗng sáng rực, không kìm được mà thốt lên lời tán thưởng.
Từ vị trí này có thể thấy rõ một gò đất bằng phẳng, rộng rãi nép mình giữa những rặng núi trùng điệp, được bao phủ bởi lớp sương mù bảng lảng.
Một bên gò đất là khoảng đất trống nho nhỏ, xung quanh được bao bọc bởi rừng cây rậm rạp. Phía sau lưng là những đường viền núi nhấp nhô, ẩn mình trong mây, phía trước mặt là vực sâu thăm thẳm ngăn cách Phương Trường bằng một khe núi rộng đến vài chục trượng, chẳng phải lo chuyện lũ lụt.
Dòng suối bắt nguồn từ ngọn núi phía trên, len lỏi qua những khe đá rồi hòa mình vào dòng chảy lớn, róc rách chảy ngang qua gò đất, đổ xuống vực sâu. Cây cối um tùm, cỏ dại mọc lan ẩn hiện bóng dáng của những loài động vật nhỏ.
"Đúng là một nơi thanh tịnh, tự do tự tại, một chốn phúc địa hiếm có!"
Phương Trường đưa mắt nhìn quanh, trong lòng bỗng lóe lên một tia sáng, tự nhủ rằng cơ duyên của mình đã đến gần, trong lòng không khỏi mừng thầm: "Nơi này nhất định có duyên với ta!"
Nhưng làm sao để đến được đó? Phương Trường bắt đầu quan sát địa hình xung quanh, có vẻ như sẽ tốn không ít công sức đây.
Siết chặt hành lý trên vai, hắn cẩn thận đặt chân lên những mỏm đá nhô ra, bám vào những cành cây chìa ra, khéo léo men theo sườn núi để tiếp cận gò đất bằng phẳng kia.
Đi được nửa đường, Phương Trường dừng chân trên một tảng đá tương đối lớn, xác định lại phương hướng mới nhận ra mặt trời đã quá đỉnh đầu.
Từ vị trí hiện tại đến gò đất bằng phẳng kia, hắn còn phải vòng qua đỉnh núi, một quãng đường không hề ngắn, hơn nữa địa thế lại khá hiểm trở.
Ngước mắt nhìn lên, những dây leo chằng chịt quấn quýt lấy nhau, thỉnh thoảng lại có vài sợi buông mình xuống, chẳng khác nào những sợi dây thừng đang cố gắng chạm đất.
"Được rồi, có cách rồi!"
Phương Trường quyết định chọn một dây leo to khỏe, ước lượng độ dài và vị trí rồi cẩn thận kiểm tra độ chắc chắn, sau đó hai tay nắm chặt, dồn hết sức bình sinh đạp mạnh!
"Hây da!"
Phương Trường hét lớn một tiếng, thân hình nhẹ bẫng đu mình sang bên kia vách núi.
Khi cảm nhận được chân đã chạm đất, hắn lập tức buông tay khỏi dây leo, vội vàng bám vào bụi cây gần đó để giữ thăng bằng.
Vài hòn đá nhỏ lăn lông lốc xuống sườn núi, khiến lũ động vật nhỏ giật mình, nháo nhào bỏ chạy.
Chỉnh lại bộ quần áo vải thô trên người, Phương Trường leo lên phía trên vài chục trượng, rồi tung người một cái, đã đứng vững trên gò đất bằng phẳng. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lấp lánh trên người hắn, càng tôn lên vẻ anh tuấn.
Hắn đội khăn vuông, trông như một thư sinh, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt, không hề vướng chút bụi trần, cứ như thể hắn vốn là một phần của chốn núi rừng này.
Bước qua khu rừng thưa, hiện ra khoảng đất trống mà hắn đã nhìn thấy từ xa. Đất ở đây khá màu mỡ nhưng cũng có những bãi đá nhô lên.
Tìm một khoảnh đất nhỏ sạch sẽ ít cỏ dại, Phương Trường hạ hành lý xuống, chuẩn bị xây tổ ấm tại nơi này.
Hành lý của Phương Trường chỉ có vài bộ quần áo để thay, một bộ chăn cũ, kim chỉ, một gói muối thô, nửa cái bánh lương khô còn sót lại và hai quyển sách. Ngoài ra, chẳng còn gì đáng giá.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh.
Những ngọn núi linh thiêng ẩn hiện trong làn sương mờ, cao thấp khác nhau, bao bọc lấy gò đất bằng phẳng này. Xung quanh, trên những hàng cây cao vút, lũ khỉ đang chuyền cành, nô đùa đuổi bắt nhau.
Phương Trường một lần nữa xác định phương hướng. Nơi hắn đang đứng là một sườn dốc thoai thoải, phía bắc là ngọn núi cao chọc trời, phía nam địa thế cao dần lên dẫn đến vách đá.
Hướng đông và hướng tây có tầm nhìn thoáng đãng, chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng cảnh bình minh tuyệt đẹp. Gió từ trên núi thổi xuống mang theo hơi thở của sự tươi mát và se lạnh, mơn man trên khuôn mặt.
"Việc đầu tiên là phải đốt lửa!"
Hơi ẩm từ sương núi khiến tóc, quần áo và giày dép của Phương Trường đều có cảm giác ẩm ướt. Dù hắn đã chẳng còn sợ cái lạnh nhưng cảm giác này vẫn thật khó chịu.
Xung quanh toàn là rừng cây, việc kiếm củi khô không hề khó. Chỉ cần chịu khó tìm kiếm, cành khô lá rụng ở đâu cũng có, nhưng phần lớn lại không đủ khô. May mắn thay, Phương Trường tìm thấy vài nhúm cỏ khô dưới một tảng đá lớn hướng về phía mặt trời, điều này khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Con suối nằm cách đó không xa, Phương Trường đi đến, dùng tay vốc một ngụm nước uống, rồi quay trở lại đống củi, chọn một khúc gỗ bách lớn và một đoạn cành cây thẳng, cứng cáp.
Công đoạn tạo lửa diễn ra khá suôn sẻ. Hắn dùng lực ấn mạnh từ trên xuống, nhanh chóng xoay cành cây, mất gần nửa khắc đồng hồ mới thấy được tia lửa.
Cẩn thận đặt tia lửa lên nhúm cỏ khô, nhẹ nhàng thổi, ngọn lửa bắt đầu bùng lên.
Đầu tiên, hắn ném những cành cây nhỏ vào, đợi cho ngọn lửa lớn hơn một chút, mới cho những cành lớn hơn vào. Sau đó hắn nhặt những cành củi còn ẩm ướt ra xếp gọn gàng sang một bên để tận dụng hơi nóng của ngọn lửa, làm khô chúng đi.
Phương Trường cởi áo khoác ngoài ra hong khô, xõa tóc cho khô rồi lại buộc lên. Sau đó hắn lấy ra nửa cái bánh lương khô cuối cùng, xiên vào cành cây và nướng trên lửa. Đây là cách chế biến duy nhất và phù hợp nhất trong tình cảnh hiện tại.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Trên những cành cây gần đó, lũ khỉ nháo nhào chuyền cành. Trong đó, có một chú khỉ con lông trắng có vẻ khác biệt hơn cả.
Nó ngồi xổm trên cành cây, lặng lẽ quan sát mọi hành động của Phương Trường.
Đối với những hành động kỳ lạ của kẻ lạ mặt này, chú khỉ con đang ngồi trên cây kia lại nảy ra một ý nghĩ vô cùng đơn giản: "Hay là mình ném cho hắn một hòn đá nhỉ?"
Nhưng cuối cùng, khỉ con vẫn dùng chút trí khôn ít ỏi của mình để kìm nén ý nghĩ đó, đồng thời ngăn cản những đồng loại khác làm điều dại dột.
Chú khỉ con đã sớm có linh tính, biết rõ đâu là lành, đâu là dữ.
Phương Trường vui vẻ thưởng thức miếng bánh lương khô nướng thơm lừng, rồi lại bỏ thêm củi vào đống lửa, sau đó đứng dậy đi về phía khu rừng. Hắn muốn dựng một nơi trú thân trước khi trời tối, nếu không, sương đêm có thể làm ướt hết đồ đạc mang theo.
Chỉ cần ba thanh gỗ dài là có thể dựng được một cái lều hình tam giác đơn giản. Trong khu rừng rậm rạp này, việc tìm kiếm vài cành cây gãy không phải là một việc quá khó khăn.
Kéo lê những thanh gỗ đến bên đống lửa, Phương Trường lại bỏ thêm củi vào để tránh lửa tắt, sau đó đi đến bờ suối cúi xuống lựa chọn.
Dưới lòng suối có vô vàn những viên đá với đủ hình dạng khác nhau. Phương Trường chọn một viên đá mỏng, sắc cạnh để làm dao rồi dùng nó để cắt những sợi dây leo ở gần đó. Sau đó hắn lại tìm những cây lá rộng, dùng dao đá để tỉa những cành lá dài.
Hắn di chuyển đống lửa sang một vị trí khác, dùng những cành lá nhỏ buộc lại với nhau làm chổi, quét sạch mặt đất. Mặt đất được sưởi ấm bởi lửa trại rất khô ráo, chỉ là hơi nóng một chút.
Ba thanh gỗ dài được loại bỏ những cành thừa, hai thanh ngắn và một thanh dài được ghép lại với nhau để tạo thành khung lều chắc chắn. Tiếp theo, Phương Trường dùng những sợi dây leo nhỏ để buộc những cành cây nhỏ vào hai mặt của khung lều, rồi phủ lên trên những cành lá cây lá rộng. Vậy là hắn đã dựng xong một cái lều tạm bợ nhưng đủ tiêu chuẩn.
Mặt trời đã ngả bóng về phía tây.
Phương Trường trải một ít cỏ khô vào trong lều, rồi mở hành lý ra, lấy chăn ra trải lên trên. Sau đó, hắn ném tất cả những thứ còn lại vào trong lều.
Hắn lùi lại vài bước, ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Trên bãi đất trống mọc lên một cái lều hình tam giác màu xanh lá cây, bên trong chất đống đồ đạc, một đống lửa trại đang bùng cháy trước cửa lều, bên cạnh là những đống củi. Khung cảnh này gợi lên một cảm giác hoang dã, phiêu lãng.
"Khởi đầu như vậy là không tệ, khá hài lòng!"
Trời dần tối, Phương Trường chui vào lều. Xung quanh, tiếng dế kêu râm ran trong bụi cỏ. Kể từ khi xuyên không đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thư thái và gần gũi với thiên nhiên đến vậy.
Chú khỉ con ở phía xa vẫn bất động quan sát, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi.
Nó đã đứng im quan sát đến mức cả thân mình tê rần.
.
Bình luận truyện